CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta


Phan_13

Chương 73: Đêm đầu

Bên trong đại sảnh đều im lặng, tất cả mọi người đều không cam lòng nhìn hai người. Không ai phát hiện ra Nguyệt Nguyệt đứng trên đài, lông mày đang nhếch lên lộ vẻ vui sướng.

Phong Linh và Dạ Dập Tuyên giật mình, làm sao lại thế này? Trùng hợp quá vậy!

Người hầu vội vàng chạy đến: “Chúc mừng hai vị công tử, chúc mừng!”.

“Không, chúng ta không....”. Phong Linh muốn giải thích nhưng người hầu không hề nghe, căn cứ vào chỗ quả tú cầu rơi, vui vẻ nói với Phong Linh: “Chúc mừng, vị công tử này đã được hưởng đêm đầu của Nguyệt Nguyệt cô nương”.

“Ta?!”. Giữa một đống ánh mắt ghen tỵ, Phong Linh trợn tròn mắt, vội vàng quay đầu nhìn Dạ Dập Tuyên xin giúp đỡ nhưng người này cũng mang khuôn mặt xem trò vui, không hề muốn giúp đỡ.

“Công tử, mau vào động phòng thôi”.

“Đợi chút, ta không....”.

“Xin mời!”.

Phong Linh dứt khoát: “Ta không có tiền”.

Dạ Dập Tuyên nhếch môi, rất hào phóng nói: “Ta có”.

Phong Linh trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi cố ý đấy à?”.

Người này vô tội nhún vai: “Ta nghĩ rằng ngươi thích”.

“Ngươi....”.

Người hầu không nói nhiều mà trực tiếp nhấc Phong Linh lên lầu, Dạ Dập Tuyên tà ác nâng môi.

Lần này nhất định phải làm cho nàng nhớ kỹ!

Phong Linh bị người ta đẩy vào phòng, của phòng bị đóng lại.

“Mở cửa!”. Phong Linh vội vàng đập cửa.

Đúng lúc này, có một người ôm nàng từ phía sau: “Công tử, mau đến đây!”.

Phong Linh chỉ cảm thấy lông tơ toàn thấy dựng đứng, cứng ngắc xoay cổ, nhìn vào nữ nhân phía sau thì đôi mắt mở lớn.

OMG, đúng là một mỹ nhân!

Phong Linh làm bà mai đã lâu, lần đầu tiên nàng gặp được một nữ nhân xinh đẹp như vậy! Mặt trái xoan, con mắt đào hoa ẩn tình, quyến rũ lòng người. Đôi mi con cong, sóng mũi cao, đôi môi đỏ mọng, là một đại mỹ nhân nhìn một cái có thể làm người ta phát run.

Tuy cao hơn Phong Linh hẳn một cái đầu nhưng dáng người rất cân xứng, không hề to mà cao gầy dễ nhìn, dáng người như lửa.

Dù Phong Linh không phải là nam nhân nhưng cũng bị nàng làm cho mê mẩn, nếu như là nam nhân chân chính sợ là đã ấn nàng đè lên giường rồi.

“Công tử~”. Nàng ta khép nửa con mắt, tà mị liếc nhìn Phong Linh đang ngơ ngác, đưa tay khều khều cằm, đến trước cái miệng nhỏ nhắn, khí như hương lan: “Công tử, một khắc đáng giá ngàn vàng....”.

*

Phong Linh vội vàng phản ứng, vội vàng nhảy ra thật xa, cười cười: “Chúng ta có thể thương lượng một chút không, bạc ta cho thể cho ngươi nhưng mà chúng ta không làm gì cả? Sao? Rất có lời chứ”.

“Công tử, người không thích thiếp sao?”. Nàng ta kề sát vào người nàng, ép nàng vào góc tường.

“Ngươi đẹp như thế, là nam nhân ai lại không thích ngươi chứ”.

“Vậy tại sao công tử lại trốn ta!”. Ánh mắt nàng ta trêu đùa, bàn tay thon đặt trên ngực Phong Linh, mập mờ vẽ vòng vòng: “Công tử yên tâm, mặc dù là đêm đầu tiên nhưng... nhất định ta sẽ làm công tử hài lòng”.

Ăn đậu hũ của tỷ trắng trợn

Chương 74: Ngươi phải lấy ta

“Đến đây nào ~”.

Nguyệt Nguyệt dùng sức một cái, Phong Linh bị áp lên giường.

“Chờ một chút”. Phong Linh giùng giằng, nhìn nàng ta mảnh mai nhưng khi đè lên người nàng thì nàng không thể nhúc nhích được.

“Công tử, Nguyệt Nguyệt thay quần áo cho người”. Nguyệt Nguyệt chủ động cởi y phục trên người nàng.

“Cái gì, đợi chút, ta còn... Còn chưa chuẩn bị tốt mà!”. Phong Linh sợ hãi, chuyện này mà vào tai Dạ Vô Hàm thì nàng sẽ bị giết rất thảm!

“Có phải công muốn viên phòng với Nguyệt Nguyệt không?”. Nguyệt Nguyệt nhìn nàng chằm chằm hỏi.

Phong Linh gật đầu liên tục, nói dối: “Nhà ta giáo dục rất nghiêm, trừ nương tử ra không thể làm loạn với nữ nhân khác được”.

Nguyệt Nguyệt nghe thấy thì cười: “Vậy thì tốt, công tử sẽ lấy Nguyệt Nguyệt”.

“Ực”. Phong Linh nuốt một ngụm nước bọt, cười còn khó nhìn hơn cả khóc. “Đại tỷ, ngươi đừng làm khó ta nữa”.

“Bây giờ, công tử viên phòng với ta, hay công tử sẽ lấy ta, công tử chọn đi”. Nguyệt Nguyệt chu mỏ, nước mắt lã chã: “Bằng không, ta sẽ không sống nữa, ta sẽ chết cho ngươi xem”. Nói xong dứng phắt dậy: “Ôi, ta không muốn sống nữa,ngươi bắt nạt ta chỉ là một gái lầu xanh đáng thương...”.

Biến cố này xảy ra trong nháy mắt, Phong Linh đứng trợn mắt há mồm, vội vàng kéo nàng ta lại: “Ngươi đừng như thế, ta còn nói là chưa cưới, nhưng mà...”.

“Vậy nghĩa là ngươi đồng ý?”. Nguyệt Nguyệt vui mừng ôm nàng, suýt nữa thì Phong Linh không thở được.

“Công tử, ngài đúng là người tốt, ta biết ngay ngài là người tốt mà, không uổng công ta ném tú cầu cho ngài”.

Phong Linh đúng là có cái khổ không thể nói ra. Nhưng mà nàng cũng suy nghĩ lại, nàng là nữ nhân mà, sợ cái gì? Chỉ cần vượt qua ải của tối nay, nàng quản nhiều như vậy làm gì, nàng là Phong Tam Nương mà!

Sau đó hào khí cười, ôm lấy vai nàng ta, thái độ đổi ngoắt: “Dĩ nhiên, ta là chính nhân quân tử mà!”.

Dạ Dập Tuyên đến trước cửa phòng, thấy cửa phòng đóng chặt thì nhịn cười, tiến lên gõ mấy cái: “Phong công tử, chúng ta nên về thôi”.

Cửa mở ra, hắn giật mình.

Phong Linh đang ôm eo thon của Nguyệt Nguyệt, tinh thần sảng khoái đi ra: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, kĩ năng của nàng là hạng nhất đó, bây giờ gia cảm thấy cả người nhẹ nhõm, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi”.

Nguyệt Nguyệt kiều diễm cười một tiếng: “Nếu công tử thích thì sau này phải thường xuyên đến nhé, dù sao... thiếp cũng đã là người của công tử”.

“Ha ha, tốt, tốt”.

Dạ Dập Tuyên kinh hãi nhìn cảnh trước mắt.

Phong Linh đi đến, vươn tay: “Mượn ít tiền nào”.

Dạ Dập Tuyên thật thà móc tiền ra, không nhìn mà trực tiếp đưa cho nàng. Phong Linh nhận lấy rồi đưa cho Nguyệt Nguyệt: “Đây là gia thưởng cho ngươi”.

“Ha ha, đa tạ công tử”.

Phong Linh kéo Dạ Dập Tuyên đang ngây người: “Đi thôi. A, ngươi nhớ phải trả tiền đấy”.

Dạ Dập Tuyên hỏi: “Ngươi... Ngươi làm sao mà “làm” được vậy?”.

“Ha ha, ngươi muốn biết hả?”. Phong Linh nháy nháy mắt với hắn.

Dạ Dập Tuyên không nghi ngờ gật mạnh đầu, ai ngờ Phong Linh đanh mặt lại: “Không nói cho ngươi, ai bảo ngươi không có nghĩa khí!”.

“Ngươi...”.

Nguyệt Nguyệt đứng nhìn hai người biến mất ở góc cầu thang, khuôn mặt kiều diễm như hoa từ từ trở nên lạnh lùng.

Sau lưng xuất hiện một người: “Thần, muốn phái người đuổi theo nàng hay không?”.

“Nàng?”. Hắn hạ mắt, lười biếng: “Nàng ấy không chạy được”. Xoay người nói: “Cái tên điên Địch Cuồng kia rất tốt với ngươi đó nha, Tàng Tâm, vì ngươi mà hắn mở một kỹ viện lớn như thế này”.

Trên trán Tàng Tâm rỉ mồ hôi lạnh, thận trọng đáp: “Hắn ta cũng chỉ là một con cờ”.

“Ha ha, mỗi con cờ đều rất hữu dụng nếu như ngươi biết cách dùng. Được rồi, chuyện tiếp theo ta giao cho ngươi, đừng quên con hồ ly Dạ Mặc Cảnh”. Xoay người ngáp một cái: “Cẩn thận một chút, hoàng hậu là một bình dấm chua ngàn năm đấy”.

Chương 75: Ta là nữ nhân

Địa vị của mẹ con Phong Linh trong Hàm Vương phủ là không thể tưởng tượng nổi, mọi người đều nghĩ Hàm Vương sẽ cho mẹ con họ danh phận, chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi.

Từ sau khi ở kĩ viện trở về, Phong Linh rút kinh nghiệm không đi kỹ viện tìm người nữa. Nhưng mà nam nhân có nốt ruồi hoa đào ở ngực đã sỉ nhục nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!

"Tam Nương, Tam Nương". Sơ Hạ chạy tới, khuôn mặt khiếp sợ: "Tam Nương, có một cô nương tên là Kiểu Nguyệt Nguyệt muốn gặp Phong công tử!".

Tiểu Nguyệt Nguyệt!

Phong Linh hóa đá, làm sao mà nàng ấy tìm được chỗ này!

Sơ Hạ nghi ngờ nói: "Tam Nương, trong Vương phủ chỉ có mình người họ Phong, chả nhẽ...".

"Không phải là ta!". Phong Linh vội vàng lắc đầu, sống chết cũng không thừa nhận. "Ta không biết Nguyệt Nguyệt nào cả!".

"À, thế nô tỳ sẽ cho người đuổi nàng ta đi".

"Được, đi nhanh đi".

Xong rồi, nhất định là có người nhận ra Dạ Dập Tuyên, sau đó tiểu tử kia sợ rước họa vào thân nên đã khai nàng ra rồi! Nhất định là như vậy!

Phong Linh càng nghĩ càng tức, tiểu tử, đúng là không nhờ được cái gì!

"Tam Nương! Tam Nương!". Sơ Hạ vội vàng chạy về. "Không xong rồi, nữ nhân kia đi ra đúng lúc Vương gia trở về... Vương gia cho gọi ra phòng khách".

Phong Linh thở dài một tiếng, nàng có thể đen hơn không?

Phòng khách, không khí cực kì quỉ dị.

Trong không khí nồng nặc mùi son phấn, Nguyệ Nguyệt dùng một cái khăn che mặt, phe phẩy cái quạt, ngồi trên ghế rất tự nhiên. Dạ Vô Hàm ngồi yên trên ghế chủ vị, khuôn mặt điềm nhiên không nhìn ra cảm xúc, con mắt liếc nhìn Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt cười một tiếng, đá lông nheo với hắn. (*nổi da gà*).

Phong Linh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều giật mình.

Khuôn mặt trắng bệch, đánh má đỏ ửng, cười một cái mà phấn rụng lả tả, nàng ngại ngùng cúi người hành lễ: “Hàm Vương điện hạ, ngài tìm nô tỳ sao?”.

Dạ Vô Hàm nhìn là biết nàng đang có tật giật mình, hắn chỉ vào Nguyệt Nguyệt nói: “Nàng ta nói có một vị là Phong công tử ở kỹ viện đã đồng ý cưới nàng ấy, ngươi có biết chuyện gì không?”.

“A ha ha, ngươi tình ta nguyện, nam cưới nữ gả, đó là chuyện tốt mà”. Phong Linh cười run rẩy cả người.

Dạ Vô Hàm nheo mắt: “Nàng ta còn nói, Phong công tử đang ở Hàm vương phủ”.

Phong Linh sững sờ cả kinh nói: “Ngươi đang nghi ngờ Bảo Bảo?”.

Dạ Vô Hàm càng nghe càng tức, bây giờ còn lôi con trai ra làm lá chắn? Hắn nhìn chằm chằm nàng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phong Tam Nương, ngươi càng ngày càng giỏi nhỉ?”.

Nguyệt Nguyệt ngồi một bên đứng lên, chậm rãi bước về phía Phong Linh: “Công tử, có phải người không?”.

“Không phải!”. Phong Linh cự tuyệt rất nhanh: “Ta không phải là cái Phong công tử gì cả?”.

Đột nhiên, Nguyệt Nguyệt ôm lấy nàng: “Phong công tử, chính là người? Người có biết là Nguyệt Nguyệt tìm người rất khổ không? Tại sao từ hôm đó công tử không đến thăm Nguyệt Nguyệt?”.

Phong Linh sợ chết, đã hóa trang như vậy rồi sao nàng ta còn nhận ra?

“A, cô nương, cô nương nhận lầm người rồi, không phải ta, không phải ta mà! Ta không phải là Phong công tử!”. Nói xong còn cắn răng một cái, ưỡn ngực, chỉ vào bộ ngực không rõ ràng nói: “Ta là nữ nhân!”.

Nguyệt Nguyệt sửng sốt mấy giây, ngoài dự đoán mọi người, nàng cười rộ lên: “Nguyệt Nguyệt không quan tâm! Nếu công tử đã đồng ý cưới ta, thì ta sẽ là người của công tử!”.

Phong Linh ngây người.

Dạ Vô Hàm cười khẽ: “Phong Tam Nương, rất tốt, ngươi cũng có thể lấy vợ, ha ha, lúc mời rượu nhớ báo bổn vương một tiếng, Bổn vương sẽ đưa ngươi lễ lớn!”.

Chương 76: Ngươi lấy ta cũng được, ta lấy ngươi cũng tốt

Edit: Naleo

Beta: Ốc Vui Vẻ

“A…” Phong Linh muốn điên rồi, bỗng nhiên nàng dừng lại, nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt theo phía sau nàng: “Làm ơn, ngươi có thể không đi theo ta được không? Ngươi đi theo ta cũng vô dụng! Ta là nữ nhân, là nữ nhân thứ thiệt, ta không thể cưới ngươi!”

Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng, sau chiếc khăn che mặt là dung nhan tuyệt thế với nụ cười nhạt nhòa: “Nguyệt Nguyệt biết.”

“Trời ạ, ta tình nguyện để cho ngươi mắng to ta là tên lừa gạt, mắng ta là biến thái cũng được, chỉ cần không phải bộ dáng hiện tại là được!” Phong Linh thực sự rất muốn điên mất, đáng hận hơn chính là, có vẻ Dạ Vô Hàm rất tức giận, căn bản muốn bỏ mặc nàng, nói rõ nàng tự giải quyết.

Rốt cuộc nàng nên làm gì bây giờ?

“Nương!”

Một tiếng nói đột nhiên vang lên, tựa như thanh âm từ thiên đường, khiến Phong Linh trong nháy mắt thấy được hy vọng. Nàng vội vàng xoay người, tràn đầy mong đợi nhìn bóng dáng nho nhỏ đang chạy tới, kêu lên một tiếng tràn đầy thân thiết: “Con ~ trai ~”

Bảo Bảo rùng mình, đi tới trước mặt hai người, ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Nguyệt, khuôn mặt nhỏ bé kìm nén đến đỏ bừng: “Nương, đây chính là vợ của nương mới cưới vào cửa sao? Con phải gọi là cha hay là… nương…” Nói xong, nó không kiềm chế được, nằm cười lănở trên ghế bên cạnh.

“Tiểu tử thúi! Ngươi dám cười nương!” Phong Linh giận quá tiến lên vặn lỗ tai cậu bé, khiến Bảo Bảo đau đến kêu to: “Đau, đau quá…”

Lúc này, một đôi tay vươn gia, dễ dàng cứu Bảo Bảo thoát khỏi ma trảo của Phong Linh, sau đó ôm vào ngực: “Con trai của người?”

Phong Linh tức giận nói: “Thích thì mang đi đi, bán cho ngươi một trăm lượng.”

“Nương! Thật quá đáng!” Bảo Bảo giận dữ hét lớn một tiếng: “Ít nhất thì con cũng đáng giá một ngàn lượng chứ!”

Ai ngờ, Nguyệt Nguyệt sảng khoái móc ngân phiếu ra nhét vào tay Phong Linh: “Được, ta mua.”

Phong Linh cùng Bảo Bảo đều sợ ngây người, nhìn ngân phiếu trong ty, Phong Linh chớp chớp mắt: “Cái gì, đợi chút, ta đùa chút thôi mà.”

Nguyệt Nguyệt ngoái đầu nhìn lại: “Ta không đùa.” Nói xong, nàng cười thản nhiên: “Bắt đầu từ bây giờ, nó là con ta rồi.”

Phong Linh trừng mắt: “Trả con lại cho ta!”

Nguyệt Nguyệt ôm Bảo Bảo, nhướng mày khiêu khích: “Muốn lấy con trai lại, cũng được, vậy người lấy ta là được, không phải vậy… ta cưới ngươi là được.”

“Ta không muốn!”

“Được, ta mang con trai ngươi đi.”

“Trả nhi tử cho ta!”

“Ngươi gả cho ta.”

“Không!”

“Vậy thì thôi.”

“A… Ngươi trở lại!”

Bảo Bảo nhàm chán ngáp một cái, nương vốn đã phiềm toái rồi, giờ thì tốt rồi, lại thêm một nữ nhân không biết nên gọi là cha hay nương, đoán chừng rất khó yên ổn, thái bình.

Cách đó xa xa, một đôi mắt trong veo khẽ híp lại, mày rậm nhăn nhăn, một tay khẽ nâng.

“Vương gia.” Phi Ưng tiến lên.

“Đi điều tra nữ nhân kia.”

“Vâng.”

Đêm đó, Dạ Dập Tuyên cũng tới Hàm vương phủ. Vừa tiến vào cửa liền cười nói: “Vương huynh, nghe nói Phong Tam Nương sắp lấy vợ?”

Dạ Vô Hàm liếc hắn một cái: “Ngươi khá lắm? Các ngươi rảnh rỗi liền chạy đến kỹ viện, cho là ta không biết à? Hiện tại gặp phiền toái tới rồi, không phải ngươi nên cho ta câu trả lời thỏa đáng à?”

“Ha ha, không phải mang người bình an vô sự về cho huynh rồi sao?”

“Đúng vậy, chỉ là thêm một cái phiền phức thôi.”

“Vậy không phải quá đơn giản sao, đệ ra lệnh đuổi nàng đi là được.”

Dạ Vô Hàm cười khó lường: “Ngươi cảm thấy, một nữ nhân bình thường sẽ tìm tới Vương phủ sao? Còn có gan quấn lấy nữ nhân của ta…”

Hắn còn chưa nói hết câu, Dạ Dập Tuyên liền hét to một tiếng: “Á á á, huynh rốt cuộc thừa nhân rồi! Huynh thích Phong Tam Nương! Không, chính xác phải là mụ béo Nhiếp Tố Tố đó!”

Ánh mắt Dạ Vô Hàm thoáng qua sự lãnh khốc, Dạ Dập Tuyên vội vàng khoát tay: “Được được được, không phải là mụ béo, không phải mụ béo, là thiên tiên đi.”

“Ngươi khiến mọi người đều biết chuyện, người trong thiên hạ đều tưởng nàng là vương phi của ngươi.” Lúc Dạ Vô Hàm nói những lời này, không khó nhận ra mùi dấm chua.

Dạ Dập Tuyên không để tâm: “Cái này thì có gì đâu, Phong Tam Nương tái giá là được chứ sao.”

Dạ Vô Hàm khẽ nhếch môi, không trả lời.

Bỗng nhiên, Dạ Dập Tuyên sửng sốt, tay vỗ vỗ ngực, không biết vì sao tim lại mơ hồ đau đớn.

Nhìn ra sự hác thường của hắn, Dạ Vô Hàm hỏi: “Sao thế?”

Cố ý bỏ qua những cảm giác phức tạp này, hắn lắc đầu, cười một tiếng: “Không có gì.”

Chương 77: Hàm Vương, ngài định làm gì ta

Edit: Naleo

Beta: Ốc Vui Vẻ

Nguyệt Nguyệt rất đẹp, có thể nhìn ra từ việc thị vệ cùng gia đinh cứ thỉnh thoảng “đi ngang qua”.

Dạ Vô Hàm chậm rãi đi tới, đấy cửa bước vào. Trong phòng, Phong Linh đang phiền não đi đi lại lại, nói văng cả nước miếng, thấy hắn tới giống như thấy được cọng cỏ cứu mạng, vội xông tới, tay níu chặt vạt áo hắn, vẻ mặt đau khổ: “Cứu ta với.”

Hắn hạ mi, vẫn ung dung nhìn nàng. Biết thời cơ đã đến, cũng đến lúc nên ra điều kiện rồi.

“Về sau, còn đi kỹ viện nữa không hả?”

Phong Linh liên tục lắc đầu không ngừng.

“Có nghe lời ta hay không?”

Phong Linh cuống cuồng gật đầu.

Dạ Vô Hàm hài lòng cười một tiếng, sử dụng bộ dáng Phong Linh thường đối đãi với Bảo Bảo, giống như trêu trọc tiểu cẩu, bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu nàng: “Ngoan.”

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt hắn trống lại tầm mắt bén nhọn của Nguyệt Nguyệt, đến khi nhìn lại, nàng kia vẫn giữ bộ dáng mềm mại yếu ớt. Hắn đến gần, mặt không đổi sắc, đứng trước mặt liếc nhìn nàng, cao ngạo đẩy cằm nàng: “Mỹ nhân, dáng dấp đẹp như vậy không bằng làm thị thiếp của Bổn vương đi, được không?”

Phong Linh hít một hơi khí lạnh.

Cảm thấy thân hình nàng ta cứng đờ, đáy mắt có tia tức giận xoẹt qua, Dạ Vô Hàm cười cười. Nhưng trong chớp mắt, thân Nguyệt Nguyệt trở lên mềm như nước, dựa hẳn vào người hắn: “Hàm vương, ngài đang nói đùa sao?”

Sắc Dạ Vô Hàm ngẩn ra, ngay sau đó, nhướng mày, hai tay nắm lấy tay ghế, giam nàng trước người, ánh mắt câu hồn chứa ý cười: “Thế nào, ngươi không muốn?”

“Ba ba”

Phong Linh chợt vỗ tay: “Tốt! Thật là một đoạn nhân duyên tuyệt vời!” Nàng kích động đi tới, một bên nắm tay Nguyệt Nguyệt, tay kia cầm tay Dạ Vô Hàm, rồi đặt tay họ chồng lên nhau: “Chỉ cần thật lòng yêu thương nhau, các người sẽ đánh vỡ gông xiềng của thế tục, tương lai nhất định hạnh phúc mỹ mãn, ân ân ái ái.”

Hai người kia ngây ngẩn cả ngươi, giây tiếp theo giống như bị điện giật hất tay ra, quay mặt nôn khan.

Phong Linh chớp chớp mắt: “Sao thế? Ta nói gì sai sao?”

Dạ Vô Hàm quay đầu lại, cố gắng hít sâu, cười dịu dàng: “Không có.”

Nguyệt Nguyệt phong tình vạn chủng ngước đôi mắt nhiếp hồn người: “Hàm vương, so với ngài thì, ta có hứng thú với Tam nương hơn.”

Mặt Phong Linh xanh mét. Dạ Vô Hàm lại cười tủm tỉm: “Không khí bên ngoài không tệ, ngươi đi ra ngoài dạo vài vòng đi.”

Biết hắn cố ý đuổi mình đi, Phong Linh do dự một chút rồi gật đầu, trước khi đi vẫn không quên dặn dò một câu: “Này, ngươi không thể nổi sắc tâm, bá vương ngạnh thượng cung đâu đấy!”

“Ha ha, không biết được.” Dạ Vô Hàm đưa nàng ra cửa rồi đóng “phanh” một tiếng. Đến khi xoay người lại, sắc mặt hắn trở lên lạnh lùng: “Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tuy nói Phong Linh đi dạo ở bên ngoài, nhưng nàng có chút không yên lòng nên lặng lẽ đi tới ngồi dưới cửa sổ ở sau nhà. Lúc này, Bảo Bảo cầm trong tay một xiên mứt quả không biết ai mua cho, đi tới bên cạnh vỗ vai nương nó khiến Phong Linh bị dọa giật nảy mình.

“Tiểu tử chết toi, con làm ta sợ muốn chết!”

Vẻ mặt Bảo Bảo tràn đầy khinh bỉ: “Nương, nghe nén chuyện người khác mà nương cũng làm sao?”

“Suỵt!” Phong Linh kéo con trai qua, che miệng cậu bé lại: “Nói thêm nữa là nương đút đường hồ lô vào lỗ mũi con đấy!”

Bảo Bảo bất đắc dĩ liếc mắt, nương còn có thể ngây thơ hơn nữa không?

Giọng nói bên trong nghe có vẻ không phải thân thiết lắm, Phong Linh còn kém không đem lỗ tai xuyên qua tường.

Trong phòng, Nguyệt Nguyệt uốn éo đứng lê, thả khăn tay đi tới bên người Dạ Vô Hàm, giọng nói mềm mại: “Hàm vương, ngươi muốn làm gì ta?”

Chương 78: Đồng bạn hợp tác

Edit: Naleo

Beta: Ốc Vui Vẻ

Sắc mặt Dạ Vô Hàm biến đổi, dùng hai đầu ngón tay sờ sờ “tay ngọc” của nàng ta rồi đẩy sang một bên.

“Thần Hoàng, trò chơi này không vui lắm.”

“Ha ha…” Người đối diện cười to, cười đến run rẩy cả người, đi tới, giọng nói đè thấp xuống, quả nhiên là giọng nam: “Dạ Vô Hàm, thật đúng là không thể coi thường ngươi, có thể tra ra nhanh như thế?”

Dạ Vô Hàm quét mắt một vòng qua cửa sổ, cũng nhỏ giọng nói: “Sai là sai khi ngươi tiếp xúc với Cảnh vương thúc.”

“Ha ha, ngươi biết đấy, Thần Hoàng có thể đáp ứng tất cả, chỉ cần ngươi ra giá cao.” Thần Hoàng lấy khăn ch mặt, thân hình xinh đẹp uốn éo ngồi trở lại ghế, nhìn khóe miệng Dạ Vô Hàm đang co quắp lại.

“Bao gồm cả giả trang thành nữ nhân?”

Thần Hoàng chống tay xuống bàn trà: “Không đẹp sao? Dạ Mặc Cảnh tốn nhiều tâm tư mới thay ta an bài thân phận này đấy, không ngờ lại bị ngươi phát hiện nhanh như thế, thật là đáng tiếc.”

Dạ Vô Hàm bĩu môi, ngồi xuống ghế cạnh hắn: “Được rồi, đừng đóng kịch nữa. Nếu như Thần Hoàng không muốn, thì không ai có thể phát hiện được.”

“Ha ha ha, Hàm vương chính là Hàm vương, hiểu rõ ta như thế? Không uổng công ngươi truy tìm ta bấy lâu nay.” Thần Hoàng nhướng mày cười một tiếng, âm thanh phát ra lười biếng tột cùng.

Dạ Vô Hàm cau mày lại: “Chuyện Ngọc tỷ, sớm muộn cũng sẽ cùng ngươi tính toán! Chỉ là, có một chuyện khiến ta thích thú hơn, đó là ngươi cố y lộ ra sơ hở, thậm chí không ngại xuất hiện trước mắt ta, đến tột cùng ngươi muốn làm cái gì? Nếu như ta đoán không sai, Cảnh vương thúc trả cho ngươi thù lao rất lớn.”

Thần Hoàng không chút để ý nói: “Hắn đồng ý yêu cầu của ta, tỷ lệ thực hiện được so với ngươi thấp hơn.”

“Hả?”

“Chòn đồng bạn hợp tác là phải nhìn đối tượng, tối thiểu là thực lực phải ngang nhau.”

“Cho nên?”

“Cho nên, ta càng tin tưởng ngươi có thực lực này. Hơn nữa, ta có thể mai phục bên cạnh Cảnh vương giúp ngươi, như vậy không tốt sao?”

Dạ Vô Hàm nhếch môi, cười như không cười liếc nhìn hắn, nhìn đâu cũng không ra hắn sẽ là một con cờ nghe lời.

“Lật lọng phản lời, không giống như tác phong của Thần Hoàng.”

“Đùa giỡn mỹ nam, cũng không giống tác phong của Hàm vương.”

“…”

Thần Hoàng không chút để ý nhún nhún vai: “Ngươi có thể cự tuyệt, như vậy ta chỉ cần giúp Dạ Mặc Cảnh đoạt ngôi vị hoàng đế của cha ngươi thôi, ít nhất, hắn còn có Hoàng Hậu là chỗ dựa. Sau đó tiểu mỹ nhân làm bà mai kia cùng với nhi tử khả ái của nàng, liền thuộc về ta.”

Bỗng chốc ánh mắt Dạ Vô Hàm lóe lên tia hàn quang, hắn tin, câu cuối cùng đó mới chính là trọng điểm!

Rất dễ nhận thấy, Thần Hoàng có hứng thú với mẹ con Phong Tam Nương mới là nguyên nhân chủ yếu!

Hắn hạ con ngươi, cười cười: “Ta căn bản không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, chỉ là, ta tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay Cảnh vương thúc! Còn nữa, mời đem Ngọc tỷ ngươi thuận tay lấy từ hoàng cung trả lại.”

“Ha ha, ngươi đồng ý giao dịch?”

Dạ Vô Hàm biến sắc, lạnh nhạt nói: “Trừ Phong Tam Nương là không được, những thứ khác ta đều có thể đồng ý cho ngươi.”

Thần Hoàng nâng mắt đẹp, đôi môi dưới tầng sa mỏng nở nụ cười thần bí quỷ dị: “Vậy phải dựa vào bản lãnh của bản thân thôi.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog